Buông Lặng Chữ Tình
Lặng lẽ buông đi một chữ tình,
Trần gian duyên nợ tựa phù sinh.
Kiếp này trả hết lòng phiêu dạt,
Chỉ một lần thôi để nhẹ mình.
Đời người hơn thua có là chi,
Cười vui trao lại, bớt sân si.
Mộng mơ rồi cũng tan thành khói,
Oán hận làm chi mãi lụy vì.
Lặng lẽ thời gian cuốn lá rơi,
Con người lặng lẽ giữa dòng đời.
Năm tháng đổi thay như cát bụi,
Buồn vui rồi cũng hóa xa vời.
Lặng lẽ nhìn đời mà bước qua,
Thương yêu cho hết, chẳng phiền hà.
Tâm an, lòng lặng mà thanh thản,
Cõi tạm đời người, nợ thế gian.
Lặng lẽ cuộc đời trôi thật mau,
Thị phi dẫu đến cũng đừng đau.
Chân đi thảnh thơi theo đường sáng,
Tình người giữ lại giữa đêm thâu.
Trần Tuấn Thi